Người Hải Dương. Nghe cụm từ thật thân thương và gẫn gũi khi gặp ai đó nơi xứ lạ. Chợt nhận ra mình vẫn có một chỗ víu kéo nơi đất khách quê người. Ai có quê hương cũng sẽ nhớ những kỉ niệm êm đềm của tuổi thơ, " nhớ con sông quê hương".
Hải Dương thu về vẫn lãng đãng cái hơi lạnh e ấp. Lá ngập đường sau những cơn mưa rào ngúng nguẩy bất chợt ảnh hưởng của đợt gió mùa. Tôi yêu Hải Dương bởi những ngày thu ngập nắng, nứt nẻ và cong ròn, ánh chiều vàng trải dài trên con đường Nguyễn Lương Bằng nơi tôi lớn. Nhìn hoàng hôn trên Nacimex. Những con phố nhỏ thoang thoảng mùi hương hoa sữa. Hải Dương vẫn yên bình trong cuộc sống hiện đại. Tôi vẫn thấy ở Hải Dương mùi quen thuộc của ngày xưa. Vẫn có những người bạn hàng tuần không ngại mệt nhọc, mưa gió để xa nơi ồn ào đô thị để trở về hưởng niềm hạnh phúc quê hương. Để trở về đi vòng quanh Thanh Niên, ngồi ăn chè bưởi Đại lộ Hồ Chí Minh, hay nằm dài trên những bãi cỏ ở Nacimex.
Buồn một chút....
Hải Dương không có kem Tràng Tiền, không có những gốc si già bên đường Hoàng Diệu, không có những nét quyến rũ như trong các bài hát về mùa thu Hà Nội của Phú Quang, Trịnh Công Sơn... Vẫn có những con người Hải Dương khi lên nơi phồn hoa đó quên đi mình là người Hải Dương. Không đi xe 34 mà đi biển 29, nhớ kem Tràng Tiền, nhớ Hồ Gươm, nhớ chả tôm Hồ Tây...:anhga16: Như trong một chương trình truyền hình, có một ca sĩ nào đó người Hải Dương chê bánh đậu xanh ngọt lắm, tôi không thích và nhận mình là người Hà Nội :anhga67:.. Bánh đậu xanh ngọt như đất và người Hải Dương.. Tôi chẳng ngại khi đi xa mà mang theo gói bánh đậu làm quà và giới thiệu đặc sản quê mình.Cho dù là bây giờ cũng không thường xuyên về HD như trước nhưng nhà của bố mẹ vẫn là một sợi dây liên lạc, ai hỏi vẫn nói là nhà mình ở HD. Sau này chuyển nhà, vẫn cứ nói rằng mình là người HD đấy, thế nhưng cảm giác sẽ rất khác, giống như mình là một đứa con xa xứ. Thế nên bỗng nhiên thấy sợ, thấy như là bị dứt khỏi cả một quãng đời rất dài, cả một thời thơ ấu, ngây ngô, dại dột, nghịch ngợm, vô tư và không bao giờ quên được.
Nói là không thể quên đấy, nhưng rồi mai này trong cuộc sống với biết bao điều phải lo lắng, rồi mình sẽ lãng quên, sẽ không còn nhớ đến nữa. Xin Mod một góc nhỏ để lưu giữ những kỷ niệm không tên, những con đường quen thuộc, những góc phố đã từng đi qua, những niềm vui bất tận.{alertSuccess}
Sau này đi học, mọi người, bạn bè có hỏi tôi quê ở đâu, tôi bảo tôi ở HD, hihi, chẳng ai tin, ừ chẳng hiểu sao ko ai tin tôi ( tôi chẳng nói dối làm gì, mà nói dối ở nơi khác lại tin?lạ thật).Mọi người bảo nhìn tôi ko giống người HD, giọng nói tôi cũng lại càng ko, thế đấy, buồn cười thật. Nhưng tôi là đứa con của HD 100%.
Khi ở nơi này thấy nó thật bình thường, nhưng rồi đi xa rồi, kể về nó mới thấy thật ý nghĩa.
giờ đây, tôi quyết định về HD làm việc, sau bao nhiêu đấu tranh làm ba mẹ tôi rất vui. Cũng buồn khi thay đổi cuộc sống của mình đột ngột, nhưng có lẽ tôi sẽ ko bao giờ hối hận ( tôi vốn chẳng bao giờ hối hận với những gì tôi đã làm mà). Tôi yêu mảnh đất này và tự hào về nó. Mỗi lần ai đó hỏi tôi ở đâu, tôi thật sự rất vui khi nói rằng tôi ở HD,
Về HD là có một tụ điểm ( Trà Đá ) lớn nhất Việt Nam tại sân tổng hợp.{alertError}